+ Tao nhip dieu cho bài tho, tang 11. LAM Cách giái: Yiu Chu hinh thfrc: Viét dúng hinh thúc cúa mot doan van khoáng 200 chù. dung: * Xác dinh dúng nghi tinh trong - Giái thich: Tinh yêu thtrong là tinh cam chan thành giùa nguùi v&i ngtråi, là su sé chia, giúp db, su quan tâm, "Cuộc chiến giữa Nhíp và Quần đùi hoa" là phiên bản khác của câu chuyện Nhà nàng ở cạnh nhà tôi đã từng gây sốt cộng đồng mạng với những tình huống vô cùng hài hước, đời thường nhưng vô cùng sâu sắc. Cuộc chiến giữa Nhíp và Quần hoa phần 2 Cuộc chiến giữa Nhíp và Quần Hoa review Cuộc Chiến Giữa Nhíp Và Quần Hoa PDF Cuộc Chiến Giữa Nhíp Xinh Và Quần Đùi Hoa Thủng Đũng Chương 1 Quản Lý Tôi đặt bút viết lại câu chuyện " " của Minh Hoàng vì hắn ta đã bỏ qua quá nhiều chi tiết, và cả những mảng tối trong cuộc sống của tôi mà hắn không hề biết. 3- Tuyên truyen các ván de liên quan den cong tác báo vê môi trurðng bien, phát triên kinh té tir bien, phát trien du lich bien, gán phát trien kinh te - xîí hêi vói quoc phòng - an ninh trên bien, rong hçyp tác quoc te ve các ván dè Cuộc Chiến Giữa Nhíp Và Quần Đùi Hoa , chương 16 của tác giả Nhip Hôi cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn. Vay Tiền Online Chuyển Khoản Ngay. AidePour nous joindreFAQ et incident de cybersécuritéExpédition et retours d’articlesCadeaux de fête des pèresVente aux entreprisesPlan du siteNotre missionCarrièresFondation Indigo pour l'amour de la lectureDéveloppement durableLa diversité et l’inclusionAuteurs et fournisseursPolitique de confidentialitéConditions d'utilisationVisitez notre magasin de Shorthills, aux à l’affûtInscrivez-vous pour recevoir nos courriels au sujet de nos offres exclusives, nos recommandations de livres, nos suggestions de cadeaux et bien de courrielVous pouvez vous désinscrire en tout la page Twitter d'IndigoOuvrir la page Facebook d'IndigoOuvrir la page Instagram d'IndigoOuvrir la page YouTube d'IndigoOuvrir la page Pinterest d'Indigo Cuộc Chiến Giữa Nhíp Và Quần Đùi Hoa – Sự trở lại của cặp vợ chồng lầy lội nhất Vịnh Bắc Bộ. Đã 4 năm trôi qua kể từ ngày khi phiên bản đầu tiên của “Cuộc chiến giữa Nhíp và Quần đùi hoa” đến với bạn đọc, cặp đôi oan gia Hoàng và Vy ngày nào cũng đã trở thành vợ chồng, và sinh ra bé Táo – cô bé đáng yêu sở hữu lượng fan đông đảo lên đến hàng trăm nghìn người. 4 năm, bao chuyện xảy đến trong đời sống hôn nhân, duy chỉ có sự lầy lội của họ là không hề thay đổi. Và như một món quà dành tặng cho tất cả những fan hâm hộ luôn dõi theo bé Táo và ông bà bô Hoàng hôi và Vy nhíp, “Cuộc chiến giữa Nhíp và Quần đùi hoa” đã trở lại với một diện mạo mới, “chất hơn”, “trưởng thành hơn”. “Cuộc chiến giữa Nhíp và Quần đùi hoa” là phiên bản khác của câu chuyện Nhà nàng ở cạnh nhà tôi đã từng gây sốt cộng đồng mạng với những tình huống vô cùng hài hước, đời thường nhưng vô cùng sâu sắc. Cuộc chiến giữa Nhíp và Quần hoa phần 2 Cuộc chiến giữa Nhíp và Quần Hoa review Cuộc Chiến Giữa Nhíp Và Quần Hoa PDF Cuộc chiến giữa Nhíp và Quần hoa Audio Nhật ký Hoàng Vi Mình Phải Sống Một Tuổi Trẻ Rực Rỡ Các bạn nếu không nghe được audio, vui lòng gửi thông báo ở phần bình luận bên dưới. Ad sẽ chỉnh sửa trong thời gian sớm nhất, thanks các bạn nhiều nhiều !Cấp báo đển quý bạn đọc. Hiện nay, Hẻm cũng đang cũng đang rất cần chút chi phí để duy trì website này, để duy trì kho sách nói quý báu miễn phí cho mọi người, nhất là các bạn trẻ, học sinh, sinh viên. vẫn nghe mỗi ngày. - - - - - - - - - - Nhưng quý bạn cũng biết đấy, chúng tôi còn không muốn có không gian quảng cáo nhỏ nào trừ khi quá bế tắc, mà chủ yếu nương nhờ vào sự hào phóng của những cá nhân như bạn để trả tiền cho các dự án máy chủ, nhân viên và bảo quản dữ liệu, những cuộc tấn công mạng mỗi ngày. Những tặng phí của quý bạn dù nhỏ hay lớn đều cực kỳ ý nghĩa với anh em chúng tôi, thực sự rất lớn, rất có ý nghĩa. Xem chi tiết dòng tâm sự từ Admin Hẻm Radio, và những kêu gọi khẩn thiết để duy trì website, và Donate tại đây. CUỘC CHIẾN GIỮA NHÍP VÀ QUẦN ĐÙI HOA – Sự trở lại của cặp vợ chồng lầy lội nhất Vịnh Bắc Bộ. Đã 4 năm trôi qua kể từ ngày khi phiên bản đầu tiên của “Cuộc chiến giữa Nhíp và Quần đùi hoa” đến với bạn đọc, cặp đôi oan gia Hoàng và Vy ngày nào cũng đã trở thành vợ chồng, và sinh ra bé Táo – cô bé đáng yêu sở hữu lượng fan đông đảo lên đến hàng trăm nghìn người. 4 năm, bao chuyện xảy đến trong đời sống hôn nhân, duy chỉ có sự lầy lội của họ là không hề thay đổi. Và như một món quà dành tặng cho tất cả những fan hâm hộ luôn dõi theo bé Táo và ông bà bô Hoàng hôi và Vy nhíp, “Cuộc chiến giữa Nhíp và Quần đùi hoa” đã trở lại với một diện mạo mới, “chất hơn”, “trưởng thành hơn”. “Cuộc chiến giữa Nhíp và Quần đùi hoa” là phiên bản khác của câu chuyện Nhà nàng ở cạnh nhà tôi đã từng gây sốt cộng đồng mạng với những tình huống vô cùng hài hước, đời thường nhưng vô cùng sâu sắc. Bắt đầu từ một tình huống éo le khi Hoàng và Vy là hàng xóm của nhau. Một lần tình cờ Hoàng nhìn thấy Vy - cô bé hàng xóm bên cạnh đang… nhổ lông nách, liền chụp ngay ảnh post lên facebook. Cuộc chiến giữa Nhíp và Quần Đùi Hoa - biệt danh của hai nhân vật bắt đầu từ đó. Hai kẻ cạnh nhà đối đầu nhau không đội trời chung, không muốn thỏa hiệp và liên tục ủ mưu để trả đũa nhau. Truyện lấy bối ảnh rất đời thường nhưng độc đáo và hài hước, bởi lẽ câu chuyện và lời dẫn dắt giản dị và tự nhiên quá đỗi. Mối duyên bất đắc dĩ kéo hai bạn trẻ gần lại với nhau, đồng cảm để rồi nhận ra trái tim đã hòa chung nhịp đập. Những tâm sự rất thật thà của nhân vật, vừa khiến người ta bật cười, lại cho người đọc cái nhìn đồng cảm. Nhân vật Nhíp và Quần đùi hoa, hai nhân vật đang trong bước đường trưởng thành chưa bao giờ thôi hi vọng, chưa bao giờ tắt niềm tin, niềm lạc quan vào tương lai. Một câu chuyện tình yêu giản dị, nhiều tiếng cười lẫn nước mắt, được lồng ghép với những mẩu chuyện nhỏ từ thành phố, trường học, đến làng quê, ruộng vườn, cùng những nhân vật thú vị mang tính cách và hình ảnh rất riêng biệt, được tô vẽ chân thật qua ngòi bút hồn nhiên giàu tình cảm của tác giả; chắc chắn sẽ khiến người đọc phải bật cười thích thú và thấm đẫm những suy tư. Mong rằng với sự trở lại đặc biệt này, “Cuộc chiến giữa Nhíp và Quần đùi hoa” sẽ vẫn nhận được sự yêu mến của tất cả bạn đọc và tạo nên cơn cuồng phong trên cộng đồng mạng như 4 năm về trước! Sáng dậy đi học, tôi vừa soạn sách vừa nguyền rủa Hoàng. Đồ đáng ghét! Đêm qua nằm mơ thấy hắn cưỡi mèo, cầm gậy, đuổi theo tôi đang cưỡi chó. Tỉnh dậy mà hết hồn. Tên ngốc này chắc vẫn còn giận vụ tôi “ôm trai” hôm qua. Vừa nghĩ thôi mà đã thấy hắn gõ cửa ban công nhẹ nhẹ. Mở ra là chình ình cái mặt mắt sưng híp - Ăn đi rồi đi học má! - Cái gì đây? - Cức đấy hỏi nhiều! - Chó! - Còn ko nhanh lên tôi khợp cho phát giờ. Thôi giở gói bánh dày giò Hoàng đưa cho ra ăn ngon lành, vừa ăn vừa cười tủm tỉm. Ăn xong cấu Ki vài cái rồi đi học. Đái Bậy đợi tôi ở cổng từ bao giờ. Tôi tròn mắt ngó ngó anh xem anh có bình thường không. Mùi rượu không còn, mắt cũng không đỏ, mặt đểu đểu như bình thường. - Anh cũng khỏe như trâu ấy nhỉ? - Cái gì? - Say khướt thế mà vẫn lái được về nhà, sáng vẫn dậy sớm được. - Cảm ơn cô! Lên xe đi anh rước đi học. - Anh có lái được không đấy? - Thì em lái đi. Thôi lạy lạy, nhìn cái xe như con ve sao mà lái. Tôi trèo lên xe Đái Bậy, ngáp ngáp mấy hồi. Tôi rất sợ đi xe cùng Đái Bậy mà anh cứ lặng im không nói gì. Cảm giác anh có thể lao thẳng vào đầu o to tải mà kéo theo cả tôi chết theo. - Này, anh sao thế? - Anh sắp đi xa rồi, đưa em đi học một buổi thôi mà - Anh đi đâu? - Anh đi tìm Củ Cái. - Cô ấy đâu? - Chuyển nhà, không biết lưu lạc ở đâu, nhưng anh sẽ đi tìm! - Anh có chắc là sẽ tìm được không? - Còn yêu nhau là còn hi vọng, còn hi vọng là còn tìm. - Có chuyện gì xảy ra với cậu ấy vậy anh? - Bố nghiện, bán nhà, chạy nợ. - Anh kể chuyện cái kiểu gì thế hả? - Đến trường em rồi này! Tôi xuống xe, chạy ra trước ngó ngó Đái Bậy - Anh ổn thật chứ? - Ổn! - Vậy, hẹn gặp lại! Nhé? - Nhớ ăn uống đầy đủ, về nhà khóa cửa, học hành cẩn thận, đừng để bị đánh! Tôi nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng muốn khóc, hiếm khi được ai đó quan tâm cặn kẽ như thế. Tôi dặn Đái Bậy phải cẩn thận, mang tiền đi đầy đủ, giấy tờ cất kĩ, và quan trọng là đi đâu thì cũng phải nói rõ ràng để bố mẹ mình không lo. Đái Bậy chỉ cười, anh xua xua tay bảo tôi đi vào lớp học. Anh bảo anh sẽ ổn, sẽ gọi về cho tôi. Tôi bước lững thững vào cổng trường, vài bước lại quay lại nhìn anh. Anh vẫn đứng góc đường, dưới những tán cây, vẫy tay chào tôi. 1 Mấy tiết học của ngày hôm đó chẳng hề vào đầu tôi chút nào, tôi nghĩ về Hoàng, về Đái Bậy, và cả về mẹ. Mẹ đến trường gặp cô giáo chủ nhiệm tôi từ sáng. Mẹ nói mẹ sẽ rút hồ sơ chuyển trường cho tôi. Tôi chỉ kịp chạy theo mẹ và gần như khóc - Tại sao lại như thế? Con không đi đâu hết! Và nhận được câu trả lời rất lạnh lùng - Đấy không phải là việc của con! Linh ôm tôi khi thấy tôi ngồi khóc trên góc tum của trường. Tôi không hiểu tại sao? Bố mẹ lại coi tôi như một con rối, tha lôi tôi đi đủ khắp nơi mà họ muốn, không cần biết tôi có buồn hay không. - Tao múa khỉ ày vui nhé? - Mày thôi đi, để tao yên! - Mày sẽ chuyển đi đâu? - Chưa biết! - Hay là bỏ trốn đi? Bỏ trốn! Bỏ trốn đi đâu được? Tôi không phải đứa trẻ thiếu suy nghĩ, hơi tí là xách balo dạt nhà. Tôi cũng không phải đứa con gái có tầm nhìn ngắn hạn. Bỏ trốn rồi sao? Lang thang và tạm bợ? Biết đâu bị túm vào mấy ổ mại dâm thì cũng hết đời. Tôi còn nhỏ, tôi cần bố mẹ, cho dù họ chẳng cần tôi. Nhưng tôi vẫn biết chỉ có bố mẹ là người yêu tôi vô điều kiện, trong khi cả thế giới dù có điều kiện cũng chẳng yêu tôi. Tan học, tôi lếch thếch về nhà. Cuộc đời tôi lúc ấy chỉ đen sì sì một màu tăm tối, tự vả vào mặt để tung ra ít sao mà cũng không có. Cố bò lên phòng, đặt cặp sách xuống ghế rồi từ từ ngồi bệt xuống đất, cuốn Nhật ký của Hoàng là liều thuốc an thần tốt nhất cho tôi lúc đó “Bố đã bỏ đi thật. Mình cứ nghĩ rằng chỉ vài ngày thôi chứ! Mẹ nghèo không có nhiều tiền nữa nên mẹ con mình chuyển sang một ngôi nhà mới hẹp hơn, cũ hơn. Nhưng cũng đẹp lắm, phòng mình trên tầng 2 có ban công để dặt xương rồng, sân thượng có thể nhìn lên một khoảng trời nhỏ rộng.” “Minh Hoàng là một thằng đàn ông có trái tim đàn bà! – Mình sẽ nhớ mãi câu nói ấy của con Quy Cậy khi nó hét lên cho cả lớp nghe. dm con đĩ Quy” Tôi cười khúc khích. Minh Hoàng là một thằng đàn ông có trái tim đàn bà! Không biết vì sao mà lại bị bạn nói thế nữa. Đang đọc thì nghe tiếng Hoàng gọi dưới cổng, tôi chạy xuống, thấy cái mặt hằm hằm - Vi! Có phải nhỏ lấy cuốn sổ đen đen của tôi để đầu giường không? - Sổ nào hả ấy? Tui không biết! – Mặt tui cố tỏ ra ngạc nhiên. Hoàng chăm chú theo dõi nét mặt tôi rồi xua tay - Thôi! Không có gì! Hắn dựa dựa vào cổng nhà tôi. Lúc này tôi mới để ý kỹ, mặt Hoàng đỏ bừng lên và mồ hôi mướt trán, mắt có dấu hiệu lờ đờ. Tôi lay lay vai Hoàng, gắt nhẹ - Này Hoàng! Bị sao thế? Mói nói câu đó, Hoàng khuỵu chân ngã chổng kềnh ra cổng nhà tôi luôn! Hoảng quá tôi cầm cổ hắn lắc lắc Này này! Làm sao? Sao mà người nóng thế? - Tôi đau bụng quá! Tôi vội đỡ Hoàng dậy, đóng chốt cổng rồi dìu Hoàng lên nhà. Chết tiệt! Không biết ăn gì mà ra nông nỗi này. Chắc bị ngộ độc thức ăn. - Trưa nay đằng ấy ăn gì? - Tui ăn mỗi 5 quả trứng vịt thôi mà - Trời đất quỷ thần ơi ăn lắm thế? Hoàng dựa vào người tôi đi được đến phòng thì bắt đầu nôn. Hắn vào nhà vệ sinh ở lì trong đó một lúc mới ra, mặt chuyển từ đỏ sang tái xanh. Tôi đưa Hoàng vào giường nằm rồi chạy xuống lấy đồ nấu cháo. Cái tên khùng này. Lo muốn chết luôn. Hì hụi chặt xương ninh cháo, chân tay tôi cứ lóng nga lóng ngóng mãi. Trong thời gian đợi lúc lúc lại chạy lên phòng Hoàng xem hắn con sống không, nhìn cái miệng ngáp ngáp còn thở là yên tâm. Ngồi ngắm Hoàng ngủ một lát cũng chán, tôi lôi cuốn Nhật ký của Hoàng ra đọc tiếp. Hóa ra Hoàng cũng đã từng yêu. Năm lớp 8 Hoàng thích một cô bé tên Trà. Nhưng bị đá vì lí do “quá xấu”, lên lớp 9 lại thích một em lớp 7, rồi cũng bị đạp vì “anh quá lùn”. Từ đấy Hoàng có ác cảm với con gái không để ý đến ai nữa. “Gái gú là phù du, thầy u là mãi mãi”. Thế còn tôi thì sao nhỉ? Không biết Hoàng có thèm để ý không? Đáng ghét! Tôi dạo vòng quanh nhà, dọn đồ cho bác Ngọc, chăm lũ mèo nhỏ, rồi xuống bếp lấy cháo cho Hoàng ăn. Hoàng vẫn hâm hâm sốt. Lúc đầu nằm lì không chịu dậy, tôi phải cầm cái thước gõ gõ chọc chọc vào bẹn hắn mới giật nẩy mình ngồi lên. Tôi ngồi canh, đếm từng thìa cháo Hoàng ăn. Hắn vừa ăn vừa mếu. - Gì? Ngoài kia đầy người còn không có mà ăn! - Thế nhỏ ăn tối chưa? - Ờ… chưa! - Thế đây, ăn luôn đi! Hoàng đưa thìa cháo ra trước mặt tôi, tôi khựng lại một chút, rồi cũng… ăn! Hì. Thế là Hoàng ăn 1 miếng, rồi bón cho tôi một miếng cho đến khi hết bát cháo. Ăn hết rồi tôi mới bắt đầu thấy ngại. Tự nhiên hai đứa như khùng ngồi bón cháo cho nhau. Hoàng đặt cái bát sang bên cạnh rồi nằm xuống vì mệt. Còn tôi vẫn ngồi yên vì không nghĩ ra mình sẽ phải làm gì. Có nhiều khi trống rỗng như vậy đấy. - Nhỏ mệt không? - Tui cũng hơi hơi - Nằm đi, tôi nhường cho nửa giường! Ừ, cũng nằm! Tôi vô tư lắm, chẳng nghĩ gì. Tôi đặt lưng xuống, thả lỏng tay để cơ thể nghỉ ngơi. Những vết thương đã bớt đau đi nhiều. Hoàng nằm nghiêng về phía tôi, ôm chăn giấu đi nửa mặt. - Ấy đang cười tui đấy à? – Tôi hỏi - Ừ. Đang nghĩ người lớn mà nhìn thấy tui và nhỏ nằm với nhau thì sẽ thế nào - Trói lại cạo đầu thả trôi sông - Nhìn nhỏ đầu trọc chắc buồn cười lắm nhỉ? Như quả bưởi - Này! Đầu ấy thì đẹp, méo như kẹo kéo. - Nhỏ ăn no chưa? - No lắm rồi - Tủ lạnh tui có nhiều đồ lắm. Nhỏ cứ lấy mà ăn, tui chẳng ăn hết đâu. - Mẹ ấy đi đâu? Bao giờ về? - Tui không biết nữa, có đợt cả tuần liền. - Ừ bố mẹ tui cũng vậy, có khi cả tháng. - Chúng mình bao giờ mới lớn nhỏ nhỉ? - Để làm gì? - Không biết, nhưng tui nghĩ khi lớn, sẽ không buồn nhiều như trẻ con. - Nhưng sẽ mệt mỏi những thứ khác. Ấy buồn gì? - Tui không biết nữa, nhưng tui rất buồn. Có lúc tui không hiểu được cảm xúc đó là cảm xúc gì. Giống như một khoảng trống tối đen, cố lấp đầy nhưng nó càng rộng. Nỗi buồn của một thằng bé chưa lớn hẳn, nhưng cũng đã đi qua tuổi ngây thơ. Khi mà nó chẳng biết những gì đang chờ đợi nó phía trước, và cũng không biết là nó đang chờ đợi chính xác là điều gì? Tôi im lặng nghe Hoàng nói. Tôi biết đáp lại lời cậu ấy thế nào? Bởi tôi cũng đâu có khác gì? 17 tuổi, cái tuổi ẩm ương của con gái, cái tuổi bắt đầu định hình được thứ gọi là tương lai, biết lo lắng, biết ngẫm nghĩ suy tư. Cái tuổi trái tim mới chớm nở, chỉ cần một rung động nhỏ là nghĩ mình đã yêu. Ở tuổi này, người ta thường sợ cô đơn. Những khi đột nhiên trống rỗng, giá như có một bờ vai bên cạnh, thì mọi thứ sẽ ổn hơn. Tôi không biết phải đi đâu để tìm ình một bờ vai chắc chắn cho tôi. Hoàng có lẽ cũng không biết phải đi đâu để tìm ình một bờ vai chắc chắn cho cậu ấy. Nhưng tạm thời tôi bỗng nghĩ rằng, lúc này chúng tôi nên cho nhau mượn cảm giác bình yên. Tóm tắt nội dung truyện Truyện Cuộc Chiến Giữa Nhíp Và Quần Đùi Hoa là một trong những tác phẩm truyện thuộc thể loại truyện Teen có pha lẫn chút yếu tố Đô thị hay nhất của tác giả Nhíp đọc giả xem qua mục tóm tắt để biết thêm về nội dung truyệnNhân vậtHoàng Vi tôi 17t, một cô gái vừa đẹp người vừa đẹp nết =cao 1m55sở thích chơi với động vật và...đánh ngườisở ghét ghét cay ghét đắng thằng Minh HoàngMinh Hoàng 19t, vừa xấu vừa ở bẩncao 1m6sở thích mặc quần đùi hoasở ghét dánLinh 17t bạn của Visở thích uống nước chanh không đườngHưng 19t bạn của Hoàng và bạn trai Linhsở thích ăn, ngủ, chém để ý đến chàng từ rất lâu rồi, khi tôi bắt đầu biết chú ý đến ngoại hình của mình hơn là cái việc phải làm sao phải đến lớp đúng giờ mỗi sáng, khi tôi bắt đầu thấy thích những chiếc váy xếp ly mặc kèm áo phông in họa tiết nhẹ nhàng hơn là quần jean kết hợp với áo thụng cá tính, khi tôi biết chọn mua những cái bờmvà thun buộc tóc xinh hơn là thả rông mái tóc bù xù như cái chổi. Và dĩ nhiên là chàng chẳng biết điều ấy đâu, cho đến khi chàng đọc được những dòng chuyện của tôi có lẽ sẽ đảo ngược hoàn toàn những suy nghĩ của chàng về tôi từ trước đến giờ. Và sau đó thì chàng có còn yêu tôi như bây giờ không? Cũng chẳng biết nữa. Tình yêu làm sao có thể dễ dàng thốt lên bằng một hai từ CÓ hay KHÔNG. Nhưng dù sao điều quan trọng nhất, là tôi đã giữ cho riêng mìnhmột miền kí ức bí mật mà chưa có ai đặt chân vào được, kể cả người tôi yêu thương khi chúng tôi yêu nhau, chàng chẳng bao giờ để ý đến tôi mặc dù tôi luôn tìm đủ trò gây ấn tượng như dắt lũ chó nhàtôi ra ị ở gốc cây trước cửa nhà chàng, va vào chàng mỗi khi chạy ra đổ rác, phi xe ra cổng đúng lúc chàng vừa hay đi tới, và chạy sang cho nhà chàng những món đồ ăn đặc biệt mẹ tôi làm. Mỗi lần như thế chàng chỉừ hữ cho qua rồi chạy tọt vào nhà, mặc kệ tôi tưng hửng đứng đó. Sau một vài lần bị đối xử “lịchsự” như thế, tôi xếp chàng vào hạng những động vật máu lạnh. Chàng vẫn hay lủi thủi ở ban công bên nhà chàng, tỉ mẩn với những cành tường vi vươn lả lơi trong gió rồi kéo gọn chúng lại với nhau, hay cẩn thận đặt bốn chậu xương rồng ra ngoài lan can mỗi khi trời nắng và cất vào phòng khi trời tối. Thi thoảng tôi thấy chàng quét nhà, gom rác vào góc ban công bên phía nhà tôi, báo hại tôi phải lụi hụi cầm mê ra hót đi cho chàng vì tôi biếtrằng chàng sẽ để đấy cho đến khi rác ngập như núi. Chàng thích mặc quần đùi hoa!Lần đầu tiên nhìn thấy cái dây phơi quần áo sặc sỡ đến mức ong bướm cũng phải bay đến vì tưởng nhầm đó là vườn hoa cứt lợn, tôi đã nằm lăn ra cười. Không nghĩ là trên đời này lại có một người đàn ông chân chính có sở thích biến thái đến như vậy. Chàng thích nghe nhạc Moza,thích uống nước bằng ca may mà không bằng bô và thích ăn chuối đá chuối chín để trong ngăn đá trong tủ lạnh đến khi cứng rẳng thì lôi ra gặm. Chiều chiều mỗi khi tôi mang xôi hay chè sang cho mẹ chàng, vẫn thấychàng ngồi nghe nhạc Moza, uống nước bằng ca và ăn chuối đá. Cuộc sống của chàng chỉ có vậy thôi. Sáng chiều đi học, tối vềhưởng thụ những thú vui tao nhã của riêng mình. Còn tôi, tôi là đứa thích thu mình trong vỏ ốc khi ở nhà, sống hòa đồng và cần cù chăm chỉ khi tới lớp, hội tụ đầy đủ những yếu tố mà các cô giáo chủ nhiệm thường hay ghi trong học bạ củamột học sinh ngoan gương mẫu. Ngày lại ngày trôi qua, chẳng có gì đột phá. Tôi vẫn thường vặn volume chiếc piano điện trong phòng tôi lo lên hết cỡ và hành hạ hàng xóm mỗi khi đêm về. Thực tình tôi chỉ muốn hành hạ chàng thôi, nhưng khổ nỗi chàng vẫn chẳng thèm ỏ ê gì, chỉ có mấy gia đình xung quanh sang ăn vạ mẹ tôi. Tôi thích chàng vì cái gì nhỉ? Kể ra tôi cũng tự thấy tôi dở. Chàng cao 1m6 thậm chí chưa đến, đầu tóc lúc nào cũng trong trạng thái 1 tháng chưa trải 1 tuần chưa gội, cận lòi mắt, mông cong,răng chuột, đen đen bẩn bẩn. khi con gái lớp tôi vẫn mơ tưởng đến các ồ pa trong từng giấc mơ thì tôi lại để ý đến một thằng rất bình thường. Chàng không cao to, nhưng đen hôi thì đủ tiêu chuẩn thậm chí thừa. Chàng chẳng thông minh, không học giỏi, không biết chơi thể thao, luật bóng đá chàng cũng không biết gì hơn ngoài việc đội nào đá bóng vào goal đội kia thì thắng. Chàng chẳng có gì đặc biệt, và tôi biết chính chàng cũngtự cảm thấy mặc cảm mỗi khi đứng trong một tập thể những thằng bạn to cao lực lưỡng sáng sủa. Vậy cuối cùng thì vì sao tôi lại yêu chàng? Điều duy nhất tôi có thể kết luận. Đó là tôi là một đứathực tế! Tôi không mong đợi gì vào một người đàn ông đẹp trai ngời ngời, vai năm tấc rộng thân mười thước cao, có chăng chỉ là những mối tình vụng trộm khi mà tôi không đủ sức phục vụ nâng niu hắn. Điều nữa, có lẽ Chúa ban tặng tôi cho chàng, mộtmón quà giúp chàng tự tin và tự hào về bản thân mình hơn chẳnghạn. Tôi sẽ là hình mẫu tượng trưng cho chân lý rất nhân văn Không phải gái xinh gái giỏi là sẽ yêu trai đẹp trai giàu! Dù có mù què đui chột mà vận phải cái duyên cái số thì người ta vẫn yêu nhau thôi. Và một điều cuối cùng khiến tôi thích chàng, là đôi mắt hiền lành của chàng có ma lực gì đó giúp tôi khẳng định, chàng sẽ hết lòngvì một người con gái khi yêu. Mà đối với một đứa con gái luôn trốn sâu trong vỏ ốc như tôi, điều đó là quá đủ. Bạn có biết không? Vì sao đi qua bao nhiêu người mà chỉ để lại thương nhớ cho một người? Là bởi vì mỗi chúng ta chỉ có một mảnh ghép vừa khít với mình, trong vũ trụ vô cùng rộng lớn này. Đó là tất cả những gì vẫn thường xảy ra hằng ngày, trước khi tôi và chàng chính thức lao vào cuộc chiến ẩu đả nhau! Nguồn Sưu tầm

truyen cuoc chien giua nhip va quan dui hoa