Người ta là tỷ phú, triệu phú được thì người Việt Nam mình vẫn làm được như người của các nước khác, tại sao không được chứ? Phải có gan mới làm giàu. Phải hái ra tiền, tiền trong tay của mình thì mới có cơ hội làm từ thiện.
Nó tạo nên sự khác biệt giữa người giàu và người nghèo. Sau đây là những gì mình muốn chia sẻ với bạn hôm nay: 15 Lợi ThếChỉ Người Giàu Mới Có. 1. Không Phải Trăn Trở Về Tiền Bạc. Mình nghĩ là bất kì ai cũng đều mong muốn đạt đến một thời điểm trong cuộc
Điều thú vị nhất là chúng tôi có thể so sánh chuyện làm nhiều vẫn nghèo, làm ít vẫn giàu ở Việt Nam và Anh. Chăm chỉ và hiệu quả Điều khiến chúng tôi không khỏi ngạc nhiên, đó là các cửa hàng, trung tâm thương mại đóng cửa rất sớm, một số nơi muộn nhất đóng
Chính vì tư duy yếu kém mà họ nghèo. Và khi không thể giàu, họ càng ghen ghét đối tượng không cùng đẳng cấp với họ: người giàu. Nếu như tỉnh táo hơn, người nghèo sẽ nhận ra rằng một
Khi một kẻ sống trong căn nhà xập xệ, cửa sổ ngang mặt đường, phải ngồi trong nhà tắm mới có wifi chùa như Ki-taek, lại có ngày được hỏi 1 người khác câu đó; trong khi chính chúng ta cũng thắc mắc: Vì sao gia đình Ki-taek sống được trong căn nhà bé xíu kia?
Vay Tiền Online Chuyển Khoản Ngay. Người nghèo sẽ bố thí bằng lời nói an ủi động viên giúp đỡ người khác, thấy người bệnh thì mình thăm hỏi hoặc chăm sóc, nếu có thời gian thì đến chùa làm công quả, như vậy giàu nghèo gì ai cũng có thể bố thí được. Hỏi Tại sao người giàu sang kẻ nghèo hèn ? Người Phật tử phải hành trì như thế nào để không còn nghèo khổ nữa?Trả lời Siêng năng làm việc, biết tiết kiệm, không tiêu xài hoang phí và biết giúp đỡ sẽ chia mỗi khi cần thiết. Bố thí và cúng dường là nhân lành để kết hoa trái ngọt phước báo giàu sang phú quý trong hiện tại và mai sau. Chính vì vậy, ngày hôm nay nhiều người khá giả, giàu có là nhờ phước báo bố thí và cúng dường. Ngược lại, những người không biết san sẻ và giúp đỡ nên hiện tại rất nghèo hèn, có tài sản ít ỏi dù quanh năm vất vả nhọc nhằn lao các đối tượng thọ nhận bố thí và cúng dường thì các bậc Sa môn, những người tu hành chân chính là xứng đáng nhất. Bởi các vị ấy luôn biết buông xả và giúp đỡ mọi người, họ đã hiến đời mình cho lý tưởng giác ngộ và dấn thân làm cho đạo đời càng thêm tốt đẹp. Các ngài là ruộng phước điền tối thượng để tất cả chúng sinh gieo trồng phước đức để hoàn thiện chính nhiên, không vì thế mà người bố thí và cúng dường chỉ hướng đến những vị đạo cao đức trọng mà bỏ quên những người bất hạnh hoặc kẻ nghèo hèn thiếu thốn khó khăn. Chính sự phát tâm bố thí rộng rãi, tùy duyên không phân biệt, không cố chấp mới là người thật tâm bố thí nên hưởng quả báo an vui hạnh phúc ngay tại đây và bây người vẫn thắc mắc về những hiện thực dường như nhân quả chẳng công bằng tí nào? Những kẻ bất nhân không đạo đức, làm ăn phi pháp, tham nhũng lường gạt tạo nhiều oan trái trong xã hội, nhưng vẫn sống giàu sang, có nhiều thế lực và tài sản lớn hơn người thí là mở rộng tấm lòng, ban phát cho những người nghèo hèn, khốn khổ thực phẩm, quần áo, thuốc men…..hay tạo sinh kế cho người cơ nhỡ, thất nghiệp. Cúng dường là dâng cúng phẩm vật lên những bậc tu hành với lòng kính trọng, tâm nguyện chí thành. Tất cả những phước báo tốt đẹp trong hiện tại và tương lai đều nhờ vào sự gieo trồng phước đức bố thí và cúng dường ta nên nhớ rằng, sự giàu sang ấy là dư báo những việc làm tốt của họ trong nhiều kiếp về trước, chứ không phải do làm ăn bất chính trong đời này mà có được. Nhân quả mang tính cách ba thời quá khứ hiện tại và vị lai. Đồng thời những người hiền lành, làm ăn lương thiện mà vẫn chịu sự bất hạnh hoặc nghèo đói, thiếu thốn khó khăn là do họ không biết bố thí và cúng dường chứ không phải vì họ sống lương thiện mà bị thua thiệt, đói là không biết gieo nhân bố thí cúng dườngNgày xưa khi mẹ chúng tôi còn sống mỗi lần nấu cơm cho gia đình ăn, bà lấy một ít gạo bỏ vào cái hũ để ở góc bếp. Đi chợ về còn ít tiền lẻ, mẹ bỏ vào một cái hộp. Bà giải thích rằng, bớt đi một vài nắm gạo, bữa ăn của cả nhà cũng không đến nỗi thiếu, nhưng có cái để dành mà giúp cho những người cơ nhỡ, lỡ không làm vậy, muốn giúp đỡ người cũng khó, vì nhiều khi muốn giúp lại không sẵn có gạo tiền. Mẹ tôi dạy rằng việc bỏ gạo vô hũ chính là tích âm đức, là làm phước. Mẹ còn dạy, khi đi ra đường nên mang theo ít tiền lẻ trong túi, để khi cần thiết có cơ hội giúp đỡ người khốn chết vì ăn, không ăn sẽ chết đói cho nên nó dễ dàng bị con người tìm đủ mọi cách để bắt chúng. Con người cũng vậy, phải suốt ngày làm việc nhọc nhằn vất vả, chạy ngược chạy xuôi để kiếm ra đồng tiền mà nuôi sống bản thân và gia đình!Trong mấy chục năm sống giữa đất trời, thử hỏi con người ta có bao nhiêu thời gian để sống cho được thoải mái đây? Sáu tuổi đã phải vào lớp học, cho đến khi khôn lớn trưởng thành lấy vợ hoặc lấy chồng, rồi sinh con đẻ cái để duy trì giống nòi nhân loại. Để duy trì mạng sống ta phải làm việc cho đến khi nào già bệnh chết mới thôi. Người có phước thì được hưởng chế độ lương hưu, kẻ thiếu phước thì chật vật, bươn chải kiếm sống trong khó khăn. Đời người, nếu sống như vậy có ý nghĩa gì?Người nghèo quá dễ sinh ra những hành động thấp hèn, không có niềm tin về nhân quả, cho nên sẽ oán trời trách đất, đổ thừa cho gia đình người thân và xã hội. Nghèo khó, dễ đưa đẩy con người vào con đường xấu xa tội lỗi, vì sự thiếu thốn những nhu cầu cần thiết trong đời sống hằng Phật tử chân chính cần phải biết rằng giàu hay nghèo đều là do nhân quả tốt xấu đã gieo tạo từ trước, cộng với hiện đời không biết siêng năng chịu khó học hỏi và làm việc tích khó là do không biết gieo nhân thiện lành để giúp người, cứu vật khi cần thiết, lại còn ăn chơi phóng túng sa đọa, không tin sâu nhân quả, nên thường xuyên làm các việc xấu ác là nguyên nhân dẫn đến phá sản. Dân gian nói “Bần cùng sanh đạo tặc” là câu tục ngữ luôn răn nhắc chúng ta phải cố gắng gieo trồng phước đức bằng cách làm lành tránh dữ, tích công bồi đức, nhờ vậy mà không bị rơi vào hoàn cảnh túng thiếu, nghèo trong nghiệp báo không chỉ có những điều riêng mỗi người gánh chịu hay còn gọi là biệt nghiệp, mà còn có cả một cộng đồng xã hội, hay một gia đình phải cùng nhau gánh chịu hậu quả tốt hay xấu gọi là cộng nghiệp. Có người cho rằng nghèo hay giàu cũng đều có những nỗi khổ riêng, chẳng ai có thể bình yên, hạnh phúc giữa cuộc đời này. Nếu như người giàu có, biết sống tốt và tin sâu nhân quả, thì họ sẽ không tự mãn mà còn tìm cách san sẻ, giúp đỡ người khác khi có nhân thí và cúng dường là pháp tu để phát triển lòng từ bi và gieo trồng phước báo trong hiện tại và mai sau. Đặc biệt là ai cũng thực hiện được pháp tu này. Nếu chúng ta không có tài sản để bố thí và cúng dường thì phát tâm tùy hỷ vui theo với người làm phước, người vui theo xả được tâm ganh ghét tật đố, người bố thí được giàu năng học hỏi làm việc và tiết kiệm dẫn đến quả giàu cóThường người nghèo ít học, thiếu hiểu biết nên dễ dàng làm những điều xằng bậy vì họ không tin nhân quả. Họ không hiểu tại sao người khác giàu còn mình lại nghèo. Nghèo là do không biết bố thí cúng dường, hiếu dưỡng với cha mẹ hoặc giúp đỡ, chia sẻ khi gặp người bất hạnh, khó về nhân quả giàu nghèo đều có nguyên nhân sâu xa của nó, không có gì bỗng dưng khi không, chúng ta lại nghèo khó hiểu biết quá nông cạn nên không biết quân bình tham muốn, cuộc sống cơ cực, vất vả quanh năm suốt tháng, nợ nần chồng chất, thiếu trước hụt sau, không có tiền để vui chơi giải trí, chỉ lấy việc chăn gối làm đầu nên họ thường đông con là vậy. Họ không biết cân nhắc và sắp xếp cách thức ổn định kinh tế gia đình từ buổi người giàu có thường rất khôn ngoan, sáng suốt. Khi chưa thành tài họ luôn cố gắng vừa học vừa làm, chịu khó siêng năng, cần mẫn. Khi ổn định công ăn việc làm, đời sống kinh tế tương đối khá thì họ mới tính đến chuyện trăm năm, xây dựng gia đình, sinh con đẻ nghèo sẽ bố thí bằng lời nói an ủi động viên giúp đỡ người khác, thấy người bệnh thì mình thăm hỏi hoặc chăm sóc, nếu có thời gian thì đến chùa làm công quả, như vậy giàu nghèo gì ai cũng có thể bố thí được. Chúng ta có thể bố thí lời nói, bố thí tấm lòng hoặc tùy hỷ với việc làm tốt của người khác để tích lũy phước báo về sau. Thích Đạt Ma Phổ Giác Theo pgvn
Hỏi Tại sao người giàu sang kẻ nghèo hèn ? Người Phật tử phải hành trì như thế nào để không còn nghèo khổ nữa? Trả lời Siêng năng làm việc, biết tiết kiệm, không tiêu xài hoang phí và biết giúp đỡ sẽ chia mỗi khi cần thiết. Bố thí và cúng dường là nhân lành để kết hoa trái ngọt phước báo giàu sang phú quý trong hiện tại và mai sau. Chính vì vậy, ngày hôm nay nhiều người khá giả, giàu có là nhờ phước báo bố thí và cúng dường. Ngược lại, những người không biết san sẻ và giúp đỡ nên hiện tại rất nghèo hèn, có tài sản ít ỏi dù quanh năm vất vả nhọc nhằn lao nhọc. Trong các đối tượng thọ nhận bố thí và cúng dường thì các bậc Sa môn, những người tu hành chân chính là xứng đáng nhất. Bởi các vị ấy luôn biết buông xả và giúp đỡ mọi người, họ đã hiến đời mình cho lý tưởng giác ngộ và dấn thân làm cho đạo đời càng thêm tốt đẹp. Các ngài là ruộng phước điền tối thượng để tất cả chúng sinh gieo trồng phước đức để hoàn thiện chính mình. Tuy nhiên, không vì thế mà người bố thí và cúng dường chỉ hướng đến những vị đạo cao đức trọng mà bỏ quên những người bất hạnh hoặc kẻ nghèo hèn thiếu thốn khó khăn. Chính sự phát tâm bố thí rộng rãi, tùy duyên không phân biệt, không cố chấp mới là người thật tâm bố thí nên hưởng quả báo an vui hạnh phúc ngay tại đây và bây giờ. Nhiều người vẫn thắc mắc về những hiện thực dường như nhân quả chẳng công bằng tí nào? Những kẻ bất nhân không đạo đức, làm ăn phi pháp, tham nhũng lường gạt tạo nhiều oan trái trong xã hội, nhưng vẫn sống giàu sang, có nhiều thế lực và tài sản lớn hơn người khác. Bố thí là mở rộng tấm lòng, ban phát cho những người nghèo hèn, khốn khổ thực phẩm, quần áo, thuốc men…..hay tạo sinh kế cho người cơ nhỡ, thất nghiệp. Cúng dường là dâng cúng phẩm vật lên những bậc tu hành với lòng kính trọng, tâm nguyện chí thành. Tất cả những phước báo tốt đẹp trong hiện tại và tương lai đều nhờ vào sự gieo trồng phước đức bố thí và cúng dường này. Chúng ta nên nhớ rằng, sự giàu sang ấy là dư báo những việc làm tốt của họ trong nhiều kiếp về trước, chứ không phải do làm ăn bất chính trong đời này mà có được. Nhân quả mang tính cách ba thời quá khứ hiện tại và vị lai. Đồng thời những người hiền lành, làm ăn lương thiện mà vẫn chịu sự bất hạnh hoặc nghèo đói, thiếu thốn khó khăn là do họ không biết bố thí và cúng dường chứ không phải vì họ sống lương thiện mà bị thua thiệt, đói nghèo. Nghèo là không biết gieo nhân bố thí cúng dường Ngày xưa khi mẹ chúng tôi còn sống mỗi lần nấu cơm cho gia đình ăn, bà lấy một ít gạo bỏ vào cái hũ để ở góc bếp. Đi chợ về còn ít tiền lẻ, mẹ bỏ vào một cái hộp. Bà giải thích rằng, bớt đi một vài nắm gạo, bữa ăn của cả nhà cũng không đến nỗi thiếu, nhưng có cái để dành mà giúp cho những người cơ nhỡ, lỡ đường. Nếu không làm vậy, muốn giúp đỡ người cũng khó, vì nhiều khi muốn giúp lại không sẵn có gạo tiền. Mẹ tôi dạy rằng việc bỏ gạo vô hũ chính là tích âm đức, là làm phước. Mẹ còn dạy, khi đi ra đường nên mang theo ít tiền lẻ trong túi, để khi cần thiết có cơ hội giúp đỡ người khốn khó. Chim chết vì ăn, không ăn sẽ chết đói cho nên nó dễ dàng bị con người tìm đủ mọi cách để bắt chúng. Con người cũng vậy, phải suốt ngày làm việc nhọc nhằn vất vả, chạy ngược chạy xuôi để kiếm ra đồng tiền mà nuôi sống bản thân và gia đình! Trong mấy chục năm sống giữa đất trời, thử hỏi con người ta có bao nhiêu thời gian để sống cho được thoải mái đây? Sáu tuổi đã phải vào lớp học, cho đến khi khôn lớn trưởng thành lấy vợ hoặc lấy chồng, rồi sinh con đẻ cái để duy trì giống nòi nhân loại. Để duy trì mạng sống ta phải làm việc cho đến khi nào già bệnh chết mới thôi. Người có phước thì được hưởng chế độ lương hưu, kẻ thiếu phước thì chật vật, bươn chải kiếm sống trong khó khăn. Đời người, nếu sống như vậy có ý nghĩa gì? Người nghèo quá dễ sinh ra những hành động thấp hèn, không có niềm tin về nhân quả, cho nên sẽ oán trời trách đất, đổ thừa cho gia đình người thân và xã hội. Nghèo khó, dễ đưa đẩy con người vào con đường xấu xa tội lỗi, vì sự thiếu thốn những nhu cầu cần thiết trong đời sống hằng ngày. Người Phật tử chân chính cần phải biết rằng giàu hay nghèo đều là do nhân quả tốt xấu đã gieo tạo từ trước, cộng với hiện đời không biết siêng năng chịu khó học hỏi và làm việc tích cực. Nghèo khó là do không biết gieo nhân thiện lành để giúp người, cứu vật khi cần thiết, lại còn ăn chơi phóng túng sa đọa, không tin sâu nhân quả, nên thường xuyên làm các việc xấu ác là nguyên nhân dẫn đến phá sản. Dân gian nói “Bần cùng sanh đạo tặc” là câu tục ngữ luôn răn nhắc chúng ta phải cố gắng gieo trồng phước đức bằng cách làm lành tránh dữ, tích công bồi đức, nhờ vậy mà không bị rơi vào hoàn cảnh túng thiếu, nghèo khó. Nhưng trong nghiệp báo không chỉ có những điều riêng mỗi người gánh chịu hay còn gọi là biệt nghiệp, mà còn có cả một cộng đồng xã hội, hay một gia đình phải cùng nhau gánh chịu hậu quả tốt hay xấu gọi là cộng nghiệp. Có người cho rằng nghèo hay giàu cũng đều có những nỗi khổ riêng, chẳng ai có thể bình yên, hạnh phúc giữa cuộc đời này. Nếu như người giàu có, biết sống tốt và tin sâu nhân quả, thì họ sẽ không tự mãn mà còn tìm cách san sẻ, giúp đỡ người khác khi có nhân duyên. Bố thí và cúng dường là pháp tu để phát triển lòng từ bi và gieo trồng phước báo trong hiện tại và mai sau. Đặc biệt là ai cũng thực hiện được pháp tu này. Nếu chúng ta không có tài sản để bố thí và cúng dường thì phát tâm tùy hỷ vui theo với người làm phước, người vui theo xả được tâm ganh ghét tật đố, người bố thí được giàu có. Siêng năng học hỏi làm việc và tiết kiệm dẫn đến quả giàu có Thường người nghèo ít học, thiếu hiểu biết nên dễ dàng làm những điều xằng bậy vì họ không tin nhân quả. Họ không hiểu tại sao người khác giàu còn mình lại nghèo. Nghèo là do không biết bố thí cúng dường, hiếu dưỡng với cha mẹ hoặc giúp đỡ, chia sẻ khi gặp người bất hạnh, khó khăn. Luận về nhân quả giàu nghèo đều có nguyên nhân sâu xa của nó, không có gì bỗng dưng khi không, chúng ta lại nghèo khó hiểu biết quá nông cạn nên không biết quân bình tham muốn, cuộc sống cơ cực, vất vả quanh năm suốt tháng, nợ nần chồng chất, thiếu trước hụt sau, không có tiền để vui chơi giải trí, chỉ lấy việc chăn gối làm đầu nên họ thường đông con là vậy. Họ không biết cân nhắc và sắp xếp cách thức ổn định kinh tế gia đình từ buổi đầu. Những người giàu có thường rất khôn ngoan, sáng suốt. Khi chưa thành tài họ luôn cố gắng vừa học vừa làm, chịu khó siêng năng, cần mẫn. Khi ổn định công ăn việc làm, đời sống kinh tế tương đối khá thì họ mới tính đến chuyện trăm năm, xây dựng gia đình, sinh con đẻ cái. Người nghèo sẽ bố thí bằng lời nói an ủi động viên giúp đỡ người khác, thấy người bệnh thì mình thăm hỏi hoặc chăm sóc, nếu có thời gian thì đến chùa làm công quả, như vậy giàu nghèo gì ai cũng có thể bố thí được. Chúng ta có thể bố thí lời nói, bố thí tấm lòng hoặc tùy hỷ với việc làm tốt của người khác để tích lũy phước báo về sau.
Tại sao có người thì của cải tài sản ăn cả đời không hết? còn số khác thì một bát cơm sống qua ngày cũng không có? Khi được hỏi vậy thì nhiều người nói “Do người đó thông mình tài giỏi, nên làm nhiều tiền. Một số khác nói là do họ may mắn được thừa kế… Nói chung, mỗi người đều có cách giải thích khác nhau. Tuy nhiên, với những câu trả lời trên vẫn là chỉ thấy được phần ngọn, chưa thấy được cái gốc rễ của sự giàu có, phú quý. Ta thử lấy ví dụ về lối sống khác nhau của hai con người * Người A Người này có lối sống thụ động chỉ lo nghĩ cho bản thân và gia đình anh ta. Hằng tháng đi làm công anh kiếm khoảng 5 triệu đồng. Với khoản tiền này, anh lo vợ con, và cho anh tiêu. Và cả đời anh chỉ đi làm công , được bao nhiêu anh và gia đình anh sống, cứ vậy tới già và mất luôn. * Người B Người này sống theo lời Phật dạy, sống tích cực chủ động Hằng tháng anh vẫn làm công được 5 triệu. Thời gian rãnh rỗi anh bỏ công bỏ sức ra đi làm từ thiện như đi vào trại dưỡng lão chăm sóc người già neo đơn, anh lấy 300k mua gạo cho trẻ em cơ nhỡ. Anh sống đời đạo đức hiền lành, anh luôn hăng hái trong việc đến chùa làm công quả, anh phụ giúp các khóa tu, anh lo vận động khuyên góp để xây sửa chùa, lo vận động đóng góp bão lụt, lo cho người nghèo, học sinh nghèo vượt khó, lo miếng ăn, áo ấm cho trẻ em vùng cao,… Và cả đời anh chỉ sống hiền lành và làm từ thiện. Ta thấy với hai người A và B, khi già chết và vào cõi siêu hình. Trong tiến trình đầu thai tiếp theo người B sẽ sinh vào gia đình phú quý, là con của những gia đình giàu có. Có thể là trong nước hay nước ngoài, tương ứng với lượng phước báu, việc thiện lành mà anh đã làm được trong kiếp trước. Còn người A với phước của anh, anh chỉ sinh vào gia đình người bán vé số, hay nhặt ve chai, và sống đời khổ sở, vừa đủ ăn. Tương ứng với cái phước anh trong kiếp trước. Nên người xưa hay nói Giàu từ trong trứng là vậy. Mỗi hành động, mỗi lối sống của ta đều thành quả trong tương lai. Do vậy, muốn thời cơ tốt đến với mình, thì lối sống của bản thân hãy thay đổi, thì tương lai nhất định thay đổi. Đừng nên sống một lối sống thụ động, cứ ngồi im mà than khổ, thì sẽ khổ mãi, và không bao giờ thoát ra được đâu, vì thiếu phước. Nam Mô A Di Đà Phật. Cư sĩ Nhuận Hòa
Mỗi người một suy nghĩ, một lối sống và con đường có thể dẫn bạn tới thất bại hay thành công. Điểm mấu chốt là tại sao cùng một kiếp sống lại có người giàu kẻ nghèo?Người giàu là người có nhiều của cải vật chất và tích trữ theo nhiều hình thức như gửi ngân hàng, cho vay mượn hay đầu tư mua bán trái phiếu, bất động sản... khiến cho họ giàu, càng trở nên giàu. Người nghèo là người có số lượng hạn hẹp về nhiều mặt như thiếu thốn của cải vật chất cũng như tinh thần, khó khăn trong đời sống, chi tiêu hạn hẹp, không có khả năng mua bán đang xem Tại sao có người giàu người nghèoVậy tại sao có nhiều người giàu đến thế? Bạn có bao giờ tự hỏi tiền họ kiếm ở đâu không? Thiển nghĩ chắc họ kinh doanh buôn bán giỏi về nhiều lĩnh vực khác nhau chính trị, văn hoá, giáo dục, y tế... tạo lập ra nhiều mối quan hệ tốt, tận dụng được thời cơ, vận dụng sáng suốt nắm bắt cơ hội. Người nghèo vì hoàn cảnh thiếu thốn, mối quan hệ ít hoặc không có, tiền cũng ít, nhiều khi làm gì cũng rơi vào nghèo, đã nghèo càng nghèo thêm. Trong kinh doanh người ta gọi là bẫy nghèo. Làm gì cũng rơi vào bẫy nghèo. Lý do đơn giản vì vốn ít, khi thất bại không có vốn để duy trì đầu tư, cộng thêm quen biết hạn hẹp nên nghèo vẫn hoàn chung, khi ai đó sinh ra được bao bọc che chở trong điều kiện thuận lợi có lẽ sẽ tốt hơn nhiều so với một người nghèo đói. Tuy vậy, hoàn cảnh nào thì cũng có giá trị riêng của nó. Có những người giàu sang nhờ vào năng lực của chính mình, cụ thể như Bill Gates là một người giàu có và nổi tiếng trên toàn thế giới nhờ thông minh. Ông là một doanh nhân người Mỹ, nhà từ thiện, tác giả và chủ tịch tập đoàn Microsoft, hãng phần mềm khổng lồ mà ông cùng với Paul Allen tạo lập. Bên cạnh đó, nhờ giàu có, ông lại có tấm lòng bao dung khi giúp đỡ nhiều các tổ chức từ thiện nên ông quả là con người giàu có và có lòng với người nghèo nhiên, có người giàu có lại nhờ vào khối tài sản thừa kế từ các bậc tiền nhân đi trước. Lại có người giàu có từ các hình thức kinh doanh buôn bán trá hình như cờ bạc, mại dâm, buôn bán hàng cấm trái pháp luật, cho vay nặng lãi, tham ô, trộm cắp, lươn lẹo... Nhiều người muốn giàu có còn nghĩ cách chặt chân, chặt tay để mong đền bù khối tài sản bảo hiểm hàng tỷ. Trong cuộc sống, nhiều người giàu có muốn thể hiện đẳng cấp mua sắm quá chớn, sẵn sàng bỏ ra tiền tỷ để mua điện thoại. Tại sao vậy? Có thể vì công việc làm ăn hay là một sở thích, có khi lại là mốt, cũng đôi khi vì lịch lãm và đẳng cấp với thương hiệu. Muốn thể hiện giá trị thứ thiệt của người giàu hay một dân chơi thứ như thế, không có nghĩa là người giàu hoàn toàn xấu. Điều quan trọng là lối suy nghĩ của mỗi người về nhiều phương diện cuộc sống. Từ những bàn luận trên, nhiều người giàu vẫn cứ giàu và tốt lành tạo điều kiện cho người nghèo phát triển. Còn nhiều người giàu lại quá giàu nhờ vào bàn tay hôi hám trục lợi. Đối với người nghèo, có người thực sự nghèo khó. Có người nói nghèo từ trong trứng nghèo ra. Sinh ra đã nghèo, nghèo về vật chất lẫn tinh thần. Thậm chí sinh ra đã không có chân tay. Thế mà nhờ ý chí quyết tâm họ đã vượt qua như trường hợp của Nick thêm Những Loại Trái Cây Tốt Cho Bà Bầu Nên Ăn Trong Thai Kỳ, Bà Bầu Nên Ăn Hoa Quả GìTrái lại, một số thích nghèo, thích liệt vào danh sách hộ nghèo để được trợ cấp. Còn biết bao trường hợp giả nghèo để quỵ lụy xin xỏ, giả nghèo để ăn xin làm giàu. Ôi thương cho một kiếp người, phải chăng môi trường xã hội hay giáo dục tạo nên họ? Vậy có mẫu gương quyền cao, chức trọng nào cho ta đáng noi theo không? Chỉ cần vào Google gõ Đức Giáo Hoàng Phanxicô ta có thể thấy rõ cách sống nghèo khó của ngài. Thứ đến, mẹ thánh Têrêsa thành Calcutta con người nghèo khó nhưng giàu tình cảm. Phi thường đến nỗi cả thế giới ca ngợi là Mẹ thánh. Hơn nữa, năm 1979, Mẹ Têrêsa được trao Giải Nobel Hòa bình cho "Những hoạt động diễn ra trong sự đấu tranh vượt qua sự nghèo khó và cùng quẫn, là những điều đe dọa hòa bình."Mỗi kiếp người mỗi hoàn cảnh, hãy cố gắng vượt qua. Sống trọn giây phút hiện tại bằng khối óc và con tim nhân từ sẻ chia. Đừng than trách tại sao tôi sinh ra trên trần gian lại đau khổ nghèo đói rồi lại chết đi? tại sao người giàu kẻ nghèo? Câu trả lời của tôi là bạn hãy quan sát bàn tay của mình, hay bàn tay của người khác, có người ngón ngắn, ngón dài. Cuộc sống cũng vậy, có người giàu kẻ nghèo, người giàu phương diện này nhưng lại nghèo phương diện kia và ngược lại. Mục đích và ý nghĩa là để cạnh tranh, cố gắng và xây dựng thế giới trở nên tốt đẹp hơn. Đừng vì tham giàu mà dẫn đến chiến tranh. Đừng vì chấp nhận nghèo mà không có ý chí cố gắng phấn đấu tạo lập cuộc sống.
Mỗi người một suy nghĩ, một lối sống và con đường có thể dẫn bạn tới thất bại hay thành công. Điểm mấu chốt là tại sao cùng một kiếp sống lại có người giàu kẻ nghèo? Người giàu là người có nhiều của cải vật chất và tích trữ theo nhiều hình thức như gửi ngân hàng, cho vay mượn hay đầu tư mua bán trái phiếu, bất động sản... khiến cho họ giàu, càng trở nên giàu. Người nghèo là người có số lượng hạn hẹp về nhiều mặt như thiếu thốn của cải vật chất cũng như tinh thần, khó khăn trong đời sống, chi tiêu hạn hẹp, không có khả năng mua bán tại sao có nhiều người giàu đến thế? Bạn có bao giờ tự hỏi tiền họ kiếm ở đâu không? Thiển nghĩ chắc họ kinh doanh buôn bán giỏi về nhiều lĩnh vực khác nhau chính trị, văn hoá, giáo dục, y tế... tạo lập ra nhiều mối quan hệ tốt, tận dụng được thời cơ, vận dụng sáng suốt nắm bắt cơ hội. Người nghèo vì hoàn cảnh thiếu thốn, mối quan hệ ít hoặc không có, tiền cũng ít, nhiều khi làm gì cũng rơi vào nghèo, đã nghèo càng nghèo thêm. Trong kinh doanh người ta gọi là bẫy nghèo. Làm gì cũng rơi vào bẫy nghèo. Lý do đơn giản vì vốn ít, khi thất bại không có vốn để duy trì đầu tư, cộng thêm quen biết hạn hẹp nên nghèo vẫn hoàn chung, khi ai đó sinh ra được bao bọc che chở trong điều kiện thuận lợi có lẽ sẽ tốt hơn nhiều so với một người nghèo đói. Tuy vậy, hoàn cảnh nào thì cũng có giá trị riêng của nó. Có những người giàu sang nhờ vào năng lực của chính mình, cụ thể như Bill Gates là một người giàu có và nổi tiếng trên toàn thế giới nhờ thông minh. Ông là một doanh nhân người Mỹ, nhà từ thiện, tác giả và chủ tịch tập đoàn Microsoft, hãng phần mềm khổng lồ mà ông cùng với Paul Allen tạo lập. Bên cạnh đó, nhờ giàu có, ông lại có tấm lòng bao dung khi giúp đỡ nhiều các tổ chức từ thiện nên ông quả là con người giàu có và có lòng với người nghèo nhiên, có người giàu có lại nhờ vào khối tài sản thừa kế từ các bậc tiền nhân đi trước. Lại có người giàu có từ các hình thức kinh doanh buôn bán trá hình như cờ bạc, mại dâm, buôn bán hàng cấm trái pháp luật, cho vay nặng lãi, tham ô, trộm cắp, lươn lẹo... Nhiều người muốn giàu có còn nghĩ cách chặt chân, chặt tay để mong đền bù khối tài sản bảo hiểm hàng tỷ. Trong cuộc sống, nhiều người giàu có muốn thể hiện đẳng cấp mua sắm quá chớn, sẵn sàng bỏ ra tiền tỷ để mua điện thoại. Tại sao vậy? Có thể vì công việc làm ăn hay là một sở thích, có khi lại là mốt, cũng đôi khi vì lịch lãm và đẳng cấp với thương hiệu. Muốn thể hiện giá trị thứ thiệt của người giàu hay một dân chơi thứ như thế, không có nghĩa là người giàu hoàn toàn xấu. Điều quan trọng là lối suy nghĩ của mỗi người về nhiều phương diện cuộc sống. Từ những bàn luận trên, nhiều người giàu vẫn cứ giàu và tốt lành tạo điều kiện cho người nghèo phát triển. Còn nhiều người giàu lại quá giàu nhờ vào bàn tay hôi hám trục lợi. Đối với người nghèo, có người thực sự nghèo khó. Có người nói nghèo từ trong trứng nghèo ra. Sinh ra đã nghèo, nghèo về vật chất lẫn tinh thần. Thậm chí sinh ra đã không có chân tay. Thế mà nhờ ý chí quyết tâm họ đã vượt qua như trường hợp của Nick lại, một số thích nghèo, thích liệt vào danh sách hộ nghèo để được trợ cấp. Còn biết bao trường hợp giả nghèo để quỵ lụy xin xỏ, giả nghèo để ăn xin làm giàu. Ôi thương cho một kiếp người, phải chăng môi trường xã hội hay giáo dục tạo nên họ? Vậy có mẫu gương quyền cao, chức trọng nào cho ta đáng noi theo không? Chỉ cần vào Google gõ Đức Giáo Hoàng Phanxicô ta có thể thấy rõ cách sống nghèo khó của ngài. Thứ đến, mẹ thánh Têrêsa thành Calcutta con người nghèo khó nhưng giàu tình cảm. Phi thường đến nỗi cả thế giới ca ngợi là Mẹ thánh. Hơn nữa, năm 1979, Mẹ Têrêsa được trao Giải Nobel Hòa bình cho "Những hoạt động diễn ra trong sự đấu tranh vượt qua sự nghèo khó và cùng quẫn, là những điều đe dọa hòa bình."Mỗi kiếp người mỗi hoàn cảnh, hãy cố gắng vượt qua. Sống trọn giây phút hiện tại bằng khối óc và con tim nhân từ sẻ chia. Đừng than trách tại sao tôi sinh ra trên trần gian lại đau khổ nghèo đói rồi lại chết đi? tại sao người giàu kẻ nghèo? Câu trả lời của tôi là bạn hãy quan sát bàn tay của mình, hay bàn tay của người khác, có người ngón ngắn, ngón dài. Cuộc sống cũng vậy, có người giàu kẻ nghèo, người giàu phương diện này nhưng lại nghèo phương diện kia và ngược lại. Mục đích và ý nghĩa là để cạnh tranh, cố gắng và xây dựng thế giới trở nên tốt đẹp hơn. Đừng vì tham giàu mà dẫn đến chiến tranh. Đừng vì chấp nhận nghèo mà không có ý chí cố gắng phấn đấu tạo lập cuộc sống. “Hãy học và sống nghèo mới giàu”- Bạn và tôi cùng cố gắng
tại sao có người giàu kẻ nghèo